Nếu bạn đang rất cần tiền mặt để chi trả cho những khoản nợ của mình thì hãy bán một số vật dụng của bạn đi. Khi tôi tuyên bố phá sản và đang gặp vấn đề thực sự về tài chính, tôi đã bán mọi thứ. Vợ tôi và tôi đồng ý với nhau rằng, chúng tôi sẽ bán tất cả mọi thứ, chỉ trừ cặp nhẫn cưới.
Thậm chí tôi còn bán cả chiếc ghế sô pha và bộ ghế ở phòng khách. Chúng tôi phải ngồi trên nền nhà. Tôi ghét điều đó. Nó làm tôi cảm thấy thật nhục nhã. Nhưng tôi đã làm việc đó. Tôi phải làm thế. Tôi cần tiền mặt để chi trả cho các cam kết trước đây của tôi. Đối với tôi, các cam kết có ý nghĩa nhiều hơn các vật dụng.
Bạn hãy bắt đầu bằng việc bán những đồ giải trí của bạn. Lúc đó bạn không còn có thời gian chơi nữa – đó là lúc cất đi con người ngu ngốc trong bạn.
Hãy từ bỏ du thuyền, xe mô tô, xe ô tô cắm trại, xe bốn bánh, các dụng cụ tập thể dục – dù sao thì bạn cũng không sử dụng những đồ này thường xuyên lắm, dụng cụ câu cá, dụng cụ đi săn, những cây gậy đánh golf, xe lướt sóng và xe đạp. “Nhưng Larry ơi, những thứ này là sở thích của tôi. Tôi yêu những đồ vật này.” Thật tệ quá. Bạn có thể mua những đồ vật mới ngay khi bạn thanh toán hết các hóa đơn và bạn đã ổn định tài chính.
Tiếp theo, hãy đi vào nhà kho. Phá sản là kết quả của những thứ tích trữ trong nhà kho của bạn. (Tôi cá là bạn không biết bạn bị phá sản là do cái nhà kho của bạn đúng không? Tôi đánh cuộc rằng đây là những vật dụng bạn không dùng đến và sẽ không sử dụng.) Hãy lôi hết chúng ra ngoài và sẵn sàng bán cho các nhà kho hay ký gửi ở cửa hàng nào đó.
Sau đó, hãy quan sát kỹ đồ đạc của bạn. Bạn có thực sự cần chiếc ghế đó không? Hãy nghiêm khắc với bản thân bạn… bạn có rất nhiều hóa đơn cần thanh toán đấy!
Hãy suy nghĩ về phương án bán vật dụng cho các gara, các xưởng, ký gửi hàng hóa, đặt ở hiệu cầm đồ, bán hàng qua mạng eBay,… Đó chỉ là những nơi để bắt đầu. Hãy dán thông báo bán vật dụng của bạn tại nơi làm việc. Hãy sáng tạo và hãy bán hết đi!
Tôi biết rất khó để từ bỏ những đồ vật mà bạn yêu thích. Nhưng đây là lúc bạn thích thoát khỏi nợ nần hơn là thích những vật dụng mà bạn sở hữu. Chúng chỉ là đồ vật mà thôi! Đừng tiếc chúng nữa – điều đó thật không tích cực chút nào. Đặc biệt, nếu bạn đang giữ chúng lại như một biểu tượng của sự thành công. Điều đó không còn phù hợp với hiện thực hoàn cảnh của bạn.
Khi bắt đầu kiếm được một chút tiền, tôi muốn tự thưởng cho bản thân. Tôi đã để con người đần độn trong mình che mờ mục tiêu làm giàu, tôi quyết định mua một chiếc ô tô mui trần hiệu Porsche Carrere tuyệt đẹp. Tôi có cần nó không? Không. Những phần thưởng hiếm khi là vật dụng cần thiết; hầu hết chúng luôn là những thứ bạn muốn sở hữu. Tôi muốn có nó, vì thế tôi đã mua nó.
Liệu tôi có vấn đề gì khi mua nó không? Chắc chắn là không rồi. Tôi có đủ tiền mua nó. Nếu bạn giống tôi, tôi gợi ý bạn nên làm điều tương tự. Đó là biểu tượng thành công của tôi. Khi bạn làm tốt công việc, bạn muốn có một phần thưởng và tôi nghĩ bạn nên có nó.
Vấn đề ở đây là với chiếc Porsche: nó không phải là loại xe thiết thực nhất trên thế giới. Bạn mua nó không phải để sử dụng, bạn mua nó bởi vì bạn có thể mua và bởi vì nó có nhãn hiệu PORSCHE ở mui xe.
Những cây gậy đánh golf, chú chó Bull, những món đồ tạp phẩm và những cái va li không thể để vừa vào chiếc Porsche. Chiếc xe đó không để được thứ gì khác ngoại trừ người lái xe và một người bạn nhỏ bé. Trong khi tôi thích chiếc Porsche của mình và thích lái nó, thì tôi còn ba chiếc xe khác nhưng không hề dùng đến chúng. Hai vợ chồng tôi có tất cả bốn chiếc xe và hầu như lúc nào tôi cũng đi lại. Biểu tượng của tôi về sự thành công đã chính thức trở thành biểu tượng của sự dư thừa.
Tất nhiên, một chút dư thừa nhỏ không phải là điều xấu nếu bạn có khả năng thanh toán cho nó – và tôi có thể. Tôi chỉ thấy thích khi nghĩ rằng tôi có khả năng sở hữu một chiếc xe tuyệt đẹp cho dù tôi đã từng lái nó hay chưa. Điều này có ý nghĩa với bạn không? Tôi chắc chắn là có… trong chốc lát.